Ngày nắng, đi trên những con đường đầy
lá, nhiều người lạ, nó bất chợt nhớ những ngày còn đi học. Ngày ấy, lớp mười
hai của nó, là đêm đêm đèn học vẫn sáng để vật lộn với cả đống lý thuyết và bài
tập, nó vẫn như đang nghe đâu đây tiếng giảng bài trầm ấm của Thầy, Cô.
Lớp cuối cấp, nhà xa, nó phải ở lại trường buổi trưa
cho kịp giờ học các môn chiều. Từ đó, lớp mười hai trong nó là những ngày hối hả
chạy xô học tăng tiết, học thêm hết môn này đến môn khác, những ngày dài lê la ở
lại trường ấy đã trở thành kỷ niệm không thể nào quên.
Ở lại trường, nó phải đem một bộ quần áo để
thay áo dài. Bởi vì, trường nó ngày trước chưa có đồng phục, tất cả học sinh nữ
đều mặc áo dài từ thứ hai đến thứ bảy. Khi vừa kết thúc buổi học sáng, bạn bè tất
bật về nhà, chỉ còn lại nó và một người bạn cùng ở lại trường. Những tiết học
chiều của nó uể oải hơn đám bạn gần nhà, nhiều đồ đạc, và thiếu ngủ miên man.
Chỉ có nó và bạn giữa trường học rộng, những dãy hành lang dài, nhiều lần nó và
bạn gần như ngủ gục tại lớp nhưng không dám ngủ, nổi sợ “ma trường học” là thứ
cà phê mạnh mẽ nhất dù chỉ là lời đồn đại. Những ngày ở lại đó in sâu trong ký ức,
trường lớp, phòng học, bàn ghế, bảng phấn dường như cũng thân quen đến từng cái
cây, từng viên gạch, chổ ngồi. Nhưng có lẽ, nó không thể quên nhất đó là buổi tối
về nhà, khi nhìn nhiều lần dọc, ngang nhăn nhúm trên áo dài và từng vòng cuốn
phi quần hằn lên những nếp xếp mà nước mắt một đứa con gái cứ chảy dài, vì chẳng
thể che giấu nổi những nếp nhăn áo khi mỗi lần lên bảng đứng giữa lớp làm bài,
gió chợt thổi ngang, vì tủi thân lắm khi gia đình khó khăn không thể mua nổi một
cái bàn là áo. Nó nhớ mãi, có lần, bạn nó loay hoay làm sao không biết mà chiếc
quần tây bất ngờ bị bung dây kéo. Bạn và nó đến lần lượt các tiệm quần áo và
gom hết số tiền cả hai cũng không đủ để mua một chiếc quần khác. Cuối cùng, bạn
nó táo bạo mặc áo dài đến lớp học thêm để không phải nghỉ học. Nó quyết định mặc
áo dài cùng bạn. Chiều, lớp học đông nghẹt, nó và bạn nổi tiếng vì khác biệt.
Các bạn bàn tán, ngồi cách xa hai đứa, có bạn chọc ghẹo hai đứa bắt chước cô
Trúc đi bán sách trong phim “Bổng dưng muốn khóc”. Suốt buổi học, cô liên tục
kêu hai đứa lên làm bài tập vì tội gây mất tập trung cho lớp. Bạn nó buồn nhiều.
Có một điều, ngày đó, mặc áo dài buổi chiều lại hay với nó vì về nhà khỏi phải
giặt thêm một bộ quần áo, áo dài không bị những đường nhăn, quần không còn cuốn
ống. Nó luôn cảm giác áo dài vướn bận theo vòng xe đạp lả mồ hôi, vậy mà chiều
nay, khi chỉ có nó và bạn mặc áo dài, nó phát hiện áo dài trắng, xe đạp, nón lá
trở thành nét kết hợp duyên dáng vô cùng. Ngày hôm đó đã dạy nó, biết lạc quan
hơn trong mọi tình huống, biết giúp đỡ và đồng hành cùng những người xung
quanh, biết cảm giác khi bị người khác nghi kị, cách biệt và “tẩy chai”. Nó đã
biết không để người khác phải nếm trải cảm xúc đó, nó biết sống đẹp hơn với những
người mà xã hội xa lánh. Trên hết, nó biết trân trọng cơ hội tìm kiếm kiến thức,
nỗ lực trong khó khăn. Ngày hôm đó đã cho nó tình bạn khắc cốt ghi tâm, thiêng
liêng đến lạ.
Gió thổi mạnh luồn qua mái tóc, nó chợt giật mình trở
lại hiện tại, trở lại là cô sinh viên những ngày gần tốt nghiệp. Mau thôi, nó sẽ
chẳng còn được ngày ngày lên giảng đường, bạn bè chia tay, đứa đi nơi này, người
về tỉnh kia, hôm nay vội vã trở thành kỉ niệm. Nó nhớ nhiều, hiểu rằng cuộc sống
luôn cuốn con người trôi tuột ra khỏi những gì yêu thương nhất. Nó sẽ luôn giữ
những gì tốt đẹp nhất của tuổi học trò vào tận trái tim!
<nguồn: sưu tầm>
0 nhận xét :
Đăng nhận xét